Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

[Oneshot dịch] So Much The Same


Author: KaitoTheGreat
Disclaimer: Bản quyền nhân vật thuộc về tác giả Gosho Aoyama. Nội dung fic thuộc về tác giả fic. Người dịch chỉ sở hữu bản dịch – đã nhận được sự cho phép của tác giả. Đề nghị không chia sẻ fic dịch này khi chưa hỏi ý kiến dịch giả. 
Rating: T
Genre: Tragedy/Angst
Status: Completed
Summary: Anh tự nhủ với bản thân mình rằng mọi thứ vẫn còn nguyên như những ngày xưa cũ. Nhưng thực ra, không hề.
________________________________________

~ Như những ngày xưa cũ ~

Kuroba Kaito thở dài và nhấp thêm một ngụm bia. Cô bạn thuở niên thiếu của anh, Aoko, dựa người vào quầy bar trước mặt anh, chống tay lên cằm.
“Thôi nào, Kaito! Quá nhiều cồn không tốt cho cậu đâu!”
Anh nhắm mắt lại và tiếp tục uống. Lúc này anh đã 23 tuổi, khỉ thật. Anh đâu còn là tên bạn trẻ con và biến thái mà cô từng biết nữa. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành và có thể tự chăm sóc bản thân mình. 
Aoko nghiến răng và bắt đầu bẻ khớp ngón tay. “Cậu đang lờ tớ đi đấy hả???”


Kaito phớt tỉnh và quyết định rằng bây giờ tốt hơn hết là anh nên tiếp tục im lặng. Anh nhớ lại một lần Aoko rượt đuổi anh quanh quầy bar với một cây lau nhà tìm được trong nhà vệ sinh, bởi vì họ vừa mới lại cãi vã. Điều đó thật đáng xấu hổ và anh chưa bao giờ quên được nó.
 “Kaito...” Bây giờ cô lại dùng đến chiêu mềm mỏng. Đôi mắt cô long lanh, cô ngả người lên chiếc bàn, ngón tay lả lướt vẽ những vòng tròn nho nhỏ. “Sao cậu lại lờ tớ đi như vậy... Cậu ghét tớ hay sao?” Cô thỏ thẻ.
Anh lắc đầu trước nỗ lực lôi kéo sự chú ý của cô. Chiêu này luôn có hiệu quả trong quá khứ nhưng giờ đây anh đã kháng cự lại được. Dù vậy, nếu như cô không dừng lại trong vòng 5 phút nữa thì hậu quả hẳn sẽ rất tồi tệ.
Hakuba và Akako rẽ qua quán bar, thi thoảng lại nhìn trộm anh qua chiếc bàn. Kaito biết mắt họ đang dán vào mình nhưng anh quyết định phớt lờ tất cả. Họ có thể nhìn tất cả những gì mà họ muốn và anh sẽ chẳng làm gì để ngăn họ lại cả.
 “Hừmmm...” Aoko ngồi thẳng dậy, khoanh tay trước ngực và nói bằng một giọng nghiêm trọng. “Tớ nghe nói rằng ngày mai cậu sẽ đi lượn lờ tại lễ hội Đá Qúy Đỏ. Đó cũng là nơi Kid sẽ đến ghé thăm. Tớ có nên đến cùng không đây?”
 “Không, đừng có đến.” Kaito thì thầm trong khi nốc thêm một hơi bia. “Cậu không thuộc về đó đâu.”
 “Cậu có ý gì đấy? Hừm, tớ biết là cậu không muốn tớ đi vì sợ tớ sẽ phá hỏng vụ trộm đó, đúng không? Vậy thì để tớ nói cho cậu biết nhé... Cậu nghĩ đúng rồi đấy!” Cô nhìn anh đầy vẻ giận dữ.
 “Không chỉ thế thôi đâu.... Bọn chúng nguy hiểm lắm... Chúng có thể giết người mà không hề lưỡng lự...” Anh nhìn chằm chằm cốc bia trong vài giây, quan sát thứ chất lỏng đó sủi bọt từ từ.
"Kaito."
Anh quay đầu lại, thoát ra khỏi cơn mê mụ khi ngẩng đầu lên nhìn Hakuba. Chàng trai tóc vàng nhìn anh với đôi mắt đong đầy lo lắng. “Cậu đã uống lâu rồi đấy, cậu có sao không?”
 “Yeah...” Kaito xoa xoa gáy, đặt cốc bia xuống và đứng dậy. “Tớ chỉ đang... hồi tưởng...”
 “Trông cậu không khỏe lắm. Có cần quá giang không?” Akako lo ngại hỏi.
 “Tớ ổn mà, đừng có lo. Thật đấy.” Anh mỉm cười trấn an như an vẫn thường làm, nhưng lần này, anh đã thất bại. Đôi mắt anh không còn ánh lên và nụ cười của anh trông thật gượng gạo. Trước khi Hakuba và Akako có thể đề nghị anh lên xe họ về nhà, anh rời khỏi đó sau khi thanh toán hóa đơn, lờ đi nỗ lực của họ nhằm thuyết phục anh thêm lần nữa.
Ra khỏi quán bar, Kaito thở dài khi trông thấy những giọt nước lớn rơi xuống từ bầu trời. Mưa, anh lắc đầu. Anh ghét mưa, nhưng anh phải trở về nhà. Nước bắn tung tóe lên chân anh, gây ra cái cảm giác ghê tởm khi bùn bắt đầu luồn vào trong giày và làm bẩn những ngón chân.
Kaito chuẩn bị rẽ vào con phố nhà anh khi một tia chớp rạch ngang bầu trời, và một thứ gì đó sáng lóe lên trong màn đêm. Anh quay lại, và đôi mắt anh bắt gặp tháp đồng hồ. Anh những muốn quay đi, nhưng có gì đó cứ lôi kéo anh bước về phía tòa tháp.
Anh tiến vào công viên phía trước tháp, đút tay vào trong túi áo và để mặc cho mưa tuôn xối xả trên mặt mình. Anh nhớ mình đã nghe thấy tiếng chuông ngân lên sau khi ba viên đạn được bắn ra. Tiếng chuông đồng hồ với anh từng đẹp biết mấy, nhưng giờ đây, mỗi lần anh nghe thấy âm thanh ấy, nó... nó lại ám ảnh anh.
"Boong."
"Boong."
"Boong."
"Boong."
Một bàn tay đặt lên vai anh.
“Này Kaito! Cậu đang làm gì thế? Đừng có đứng dưới mưa như thế chứ, cậu có thể bị cảm lạnh đấy!”
Anh chậm rãi quay lại và ngắm nhìn Aoko đang điên cuồng lục lọi túi xách tìm một cái ô. “Lúc nào cậu cũng làm tớ phải lo lắng cả!”
Cuối cùng thì cô cũng tìm được ô và mở nó ra. Cô mỉm cười nhìn Kaito. “Nhưng tớ nghĩ là ổn rồi, thực ra thì chuyện này khá là lãng mạn đấy chứ.” Và cô phá lên cười.
Một cách chậm rãi, anh đưa hai tay lên bịt tai lại. Môi anh run lên. Mưa vẫn tuôn xối xả, che giấu đi những giọt nước mắt của anh. Đã ba năm trôi qua kể từ cái ngày cô bị Snake giết chết.
Đến khi nào....
Đến khi nào thì anh mới không còn nghe thấy tiếng cô vang vọng trong tâm trí nữa?


END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét